Rất nhiều người Việt ham tiền, vô cảm, hèn nhát
PGS.TS
Trịnh Hòa Bình, Giám đốc Trung tâm Điều VIỆT tra Dư luận xã hội (Viện Xã hội
học) cho rằng: Người Việt hiện đại xấu nhất là thói hám danh, chuộng
lạ, sính ngoại, sính hình thức,… còn với GS Nguyễn Lân Dũng thì: “Tự
nhiên biến mình thành hèn hạ, chịu khuất phục, làm ngơ trước mọi sai
trái, mọi diễn biến xấu trong xã hội (cái gọi là chủ nghĩa mackeno) –
Tôi cho đó là cái xấu nhất đang kìm hãm sự phát triển của xã hội ta, cản
trở việc phát huy các thành tựu của sự nghiệp Đổi mới do Đảng ta khởi xướng.
Báo Giáo dục Việt Nam đã có buổi trao đổi với GS.Nguyễn Lân Dũng xung quanh vấn đề này.
Tự biến mình thành hèn hạ
- Là một Giáo sư – Tiến sỹ,
Nhà giáo Nhân dân rất gần gũi với người Việt Nam, theo ông, người Việt
có tính xấu nào cần phải thay đổi trong thế giới hiện đại?
GS.NGND Nguyễn Lân Dũng: Không có
tính xấu nào là của mọi người Việt, nhưng có thể có những tính xấu của
một bộ phận không nhỏ người Việt. Trong thế giới hiện đại mọi người đều
tiếp nhận được không ít những nét đẹp văn hóa do cuộc cách mạng khoa học
và công nghệ đem lại. Chẳng hạn như thói quen thường xuyên theo dõi tin
tức trong và ngoài nước thông qua các phương tiện thông tin đại chúng,
nhất là truyền thanh, truyền hình. Với giới trẻ là thông qua internet,
điện thoại trực tuyến…
Tuy nhiên, nền kinh tế thị trường
bên cạnh các ưu việt rõ rệt so với nền kinh tế kế hoạch hóa trước đây,
nhưng do tính tự phát vốn có, kinh tế thị trường có thể mang lại không
chỉ có tiến bộ mà còn cả suy thoái, khủng hoảng và xung đột xã hội. Cái
chính là việc chạy theo đồng tiền bằng mọi giá.
Trước đây trong các cuộc kháng
chiến, mọi người sống giản dị, thân thiện với nhau, khoảng cách giàu
nghèo thu hẹp, cán bộ gần gũi với dân và tôn trọng dân. Ngày này, bộ
phận nhẽ ra phải là ưu tú nhất trong xã hội là cán bộ, đảng viên nhưng
như nhận xét của Đảng trong Nghị quyết Trung ương 4 thì: “Một bộ phận
không nhỏ cán bộ, đảng viên trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh
đạo, quản lý, kể cả một số cán bộ cao cấp, suy thoái về tư tưởng chính
trị, đạo đức, lối sống với những biểu hiện khác nhau về sự phai nhạt lý
tưởng, sa vào chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, cơ hội, thực dụng, chạy theo
danh lợi, tiền tài, kèn cựa địa vị, cục bộ, tham nhũng, lãng phí, tùy
tiện, vô nguyên tắc”.
Chúng ta từng có khẩu hiệu “Đảng viên đi trước, làng nước theo sau”. Nay một bộ phận không nhỏ Đảng
viên suy thoái, biến chất thì
tránh sao khỏi sự suy thoái, biến chất của quần chúng? Người ta coi
chuyện chạy chọt bằng phong bì là chuyện bình thường và thường được gọi
là văn hóa phong bì. Từ vị trí chủ nhân ông của đất nước người dân mặc
nhiên hạ thấp vị trí của mình xuống, việc gì cũng phải xin xỏ, cầu cạnh,
không dám công khai tố cáo các hành động sai trái của những người có
chức có quyền (một phần do pháp luật quy định người đưa hối lộ cũng có
tội). Tự nhiên biến mình thành hèn hạ, chịu khuất phục, làm ngơ trước
mọi sai trái, mọi diễn biến xấu trong xã hội.
Tôi cho đó là cái xấu nhất đang
kìm hãm sự phát triển của xã hội ta, cản trở việc phát huy các thành tựu
của sự nghiệp Đổi mới do Đảng ta khởi xướng.
- GS Văn hóa nổi tiếng Trần
Lâm Biền đã từng ví: Lòng tham như một chất ma túy, phá hoại nhân cách
con người và có sức cám dỗ ghê ghớm. Theo ông, lòng tham khiến người
Việt xấu xí và suy yếu thế nào trong quan hệ cộng đồng và thế giới?
GS.NGND Nguyễn Lân Dũng: Lòng
tham đẩy lùi nhân cách sống giản dị, vị tha, thương người như thể thương
thân, lá lành đùm lá rách… những đức tính quý giá vốn là truyền thống
của nhân dân ta. Lòng tham khiến mất đi sự quý trọng vốn có của nhân dân
với những người cán bộ, nhẽ ra phải là công bộc của dân như lời dạy
của Bác Hồ.
Lòng tham khiến mất đi sự chung
thủy của không ít vợ chồng, kể cả những cặp vợ chồng trẻ biểu hiện qua
tỷ lệ ly hôn ngày càng tăng. Lòng tham khiến láng quê vốn yên lành nay
trở nên náo loạn vì chuyện tịch thu bờ xôi ruộng mật một cách bừa bãi,
thiếu cơ sở khoa học và pháp lý, còn vì cắt tóc thư giãn, karaoke, nhà
nghỉ, game online… đã len lỏi tới tận các vùng quê.
Lòng tham khiến bố mẹ nhắm mắt
chạy theo đồng tiền để các quý tử tự do phá phách, bỏ học, trở thành
những anh hùng xa lộ hoặc những tên Đông Gioăng (Don Juan) chuyên hại
đời các cô gái mới lớn…
Đạo lý đang bị thách thức, đơn từ
khiếu nại, tố cáo xếp đầy các tủ hồ sơ mà không kịp giải quyết thỏa
đáng. Hãy để mắt đến các trang mạng xã hội, trong đó có không ít những
tiếng nói trung thực, thẳng thắn, chứ đâu phải toàn là những điều bị
chụp mũ là “diễn biến hòa bình” hay bị lôi kéo bởi các thế lực thù địch.
Gần đây vang lên bài thơ thật
buồn của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị phụ tách
văn hóa- tư tưởng của Đảng ta:
“Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …”
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác
Sao mình thức?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành?
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi
Cho người đã khuất và người sống hôm nay …”
Ai có thể suy diễn nhà thơ – chiến sĩ này đang bị suy thoái chính trị, suy thoái đạo đức?
“Vĩ cuồng vì chút địa vị của mình thật là vô kể”
- Thói tham danh, bệnh sùng
bái danh hiệu, chức vụ… trong giới trí thức đã được nhạc sĩ Đặng Hữu
Phúc xem như một quốc nạn. Còn Giáo sư Cao Xuân Hạo trong một bài viết ở
cuốn Tâm lý người Việt nhìn từ nhiều góc độ gọi là bệnh vĩ cuồng
(me’ganomanie). Nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn bảo đó là căn bệnh
nan y khó chữa. Theo ông, thói háo danh của người Việt hiện nay đã ở mức
báo động ra sao?
GS.NGND Nguyễn Lân Dũng: Danh lợi
có nghĩa là cái danh hiện nay đi liền với cái lợi. Hầu như ai có chút
quyền hành gì đều cố hết sức tận dụng cái uy quyền ấy để làm giàu một
cách bất chính. Vì vậy dân gian mới có câu “Nhà mặt phố, bố làm quan”.
Cũng còn có những ông quan thanh liêm, nhưng số đó quả không nhiều.
Vĩ cuồng vì chút địa vị của mình
thật là vô kể. Chuyện mãi lộ của Cảnh sát giao thông ai cũng biết mà có
lẽ không có cách gì khắc phục nổi. Một lái xe taxi nói với tôi đưa bệnh
nhân đến cổng bệnh viện, vì không được đỗ (?) nên đã cẩn thận hỏi anh
CSGT là phải đỗ chỗ nào? Anh ấy trả lời là lên quá chỗ cầu vượt kia. Làm
đúng như vậy thì lại đã có anh CSGT khác xông ra đòi phạt với số tiền
cao ngất ngưởng. Đành phải đưa một nửa số tiền ấy mà không lấy biên bản
(!).
Chuyện này tôi đã nói ở Diễn đàn Quốc hội nhiều lần mà hầu
như chả có chuyển biến gì. Sao ta không học hỏi cảnh sát nước ngoài – Xe
đỗ sai quy định họ gài giấy phạt lên cái gạt nước mưa, lái xe cứ việc
nhanh chóng chuyển tiền qua ngân hàng, càng chậm số tiền phạt càng tăng.
Đấy chỉ là một ví dụ trong muôn vàn ví dụ.
Một nữ doanh nhân rất thành đạt
đã trả lời khi tôi hỏi sao không thấy xuất hiện trên TV trong các lần
được lãnh đạo đeo cho vòng hoa và cổ: “Chú tưởng ngon lành thế à? Nộp
nhiều tiền lắm đấy chú ạ!”. Thật ngoài trí tưởng tượng của tôi!
Tham lam còn dẫn đến mất uy tín
quốc tế. Nào là tôm bị trả lại vì có đinh đóng vào đầu tôm cho tăng cân
(!), nào cà phê thì hái lẫn lộn cả quả xanh (vì nếu để chín hết sẽ mất
trộm!), nào giầy vải lẫn cả loại vải có lẫn formalin (do nhập ẩu nguyên
liệu rẻ), nào phạt gây ô nhiễm chỉ nắm “anh có tóc” trong khi hàng chục
cơ sở cùng gây ô nhiễm tại cùng chỗ đó…
Ai cũng có thể kể ra hàng trăm ví
dụ về việc lạm dụng chức quyền để gây tác hại cho xã hội. Học hàm, học
vị là chuyện nghiêm túc với các quy định hết sức chặt chẽ. Vậy mà vẫn có
những người có bằng Tiến sĩ nước ngoài trong khi tiếng Anh chỉ đủ ở mức
biết vài câu chào hỏi (!). May mà báo chí chưa sờ đến hay không dám sờ
đến đấy. Học hàm Giáo sư, Phó giáo sư trên toàn thế giới là chuyện chỉ
dành riêng cho các trường Đại học và thường chỉ cần do Hiệu trưởng Đại
học quyết định. Hơn nữa cần ghi rõ là Giáo sư của trường nào? Làm gì có
chuyện dành cho vô số vụ trưởng, thứ trưởng, sĩ quan quân đội, công an…
như ở nước ta?
Chuyện xưng danh Viện sĩ Viện hàn
lâm khoa học New York cũng thực nực cười. Chữ Academy còn có nghĩa là
Học viện, Trường phái, Hội đoàn… Member chỉ có nghĩa là Thành viên, còn
Academician mới là Viện sĩ!
Chuyện háo danh còn ở mức Nhà
nước. Quốc hội đã từng thảo luận về việc đã nên thành lập Viện Hàn lâm
chưa, ý kiến chung là “chưa”. Vậy mà bỗng nhiên xuất hiện hai Viện hàn
lâm trong khi không có Viện sĩ nào (?). Ai tham mưu làm chuyện này, phải
chăng xuất phát từ việc có ba Viện từ lâu đã tự tiện đặt tên nước ngoài
là Academy (?). Có lẽ ai cũng nên tìm xem trên YouTube sự hùng biện tài
hoa và khá có lý trong trên 1 giờ liền của một học sinh lớp 12 với nhan
đề “Sự trăn trở của một kẻ lười biếng”.
Tôi cảm thấy nó có tính thuyết
phục hơn nhiều tham luận của không ít học giả về những tồn tạo kéo dài
của nền giáo dục nước nhà. Nên chăng cần viết lại bài độc diễn này dưới
dạng văn bản để nhiều người, nhất là những người chịu trách nhiệm, có
điều kiện tham khảo. Trong các tồn tại được cậu học sinh này thẳng thắn
nêu lên thì chính là bệnh thành tích và một chương trình học tập vừa
nặng, vừa thấp (!) so với thế giới, hơn nữa khá xa lạ với nhu cầu của
đời sống (!).
Coi nặng tiền tài hơn giáo dục
- Trong cuộc sống, nếu phải
kể tên ra 5 tính xấu đáng sợ nhất của người Việt thì ông “dị ứng” nhất
với những loại tham nào? Muốn thay đổi nó, người Việt phải làm gì?
GS.NGND Nguyễn Lân Dũng: Tôi nghĩ
không nên nói của người Việt Nam mà nên nói của không ít người Việt
Nam: Nếu cần chọn ra 5 điều thì tôi chọn là:
- Ham tiền
– Hiếu danh
– Coi thường danh dự
– Vô cảm và hèn nhát
– Coi nhẹ ý nghĩa “đồng bào”
– Hiếu danh
– Coi thường danh dự
– Vô cảm và hèn nhát
– Coi nhẹ ý nghĩa “đồng bào”
- Theo ông, căn nguyên của những tính xấu mà ông kể trên là gì?
GS.NGND Nguyễn Lân Dũng: Thứ
nhất, tôi cho là do chưa hiểu đúng mặt tích cực của kinh tế thị trường,
nhưng lại chịu những ảnh hưởng xấu của kinh tế thị trường. Thứ hai là
tính thiếu dân chủ trong đời sống xã hội, nhất là trên phương tiện
truyền thông, khiến cái xấu không được chỉ đích danh, kể cả trong lĩnh
vực khoa học như anh Dương Trung Quốc đã phải thốt lên là: một kiểu Lịch
sử học vô nhân xưng.
Chính vì vậy mà không ít người
đọc đã quay lưng lại với báo viết mà quay sang báo mạng (bên cạnh nhiều
trang tốt còn có cả những trang xấu của một số ít người có ác ý).
Thứ ba là do thiếu duy trì truyền thống gia giáo, coi nặng tiền tài hơn giáo dục, chăm sóc con cái.
Thứ tư là sự thiếu gương mẫu của
các quan phụ mẫu các cấp, những người coi chức vụ là cần câu cơm (đúng
hơn là cần câu vàng bạc, ngoại tệ).
Và thứ năm là tình trạng thiếu
tin tưởng và ít trọng dụng người tài, không có lý do gì mọi chức vụ từ
cấp thôn xóm trở lên đều phải là đảng viên (trong khi tỷ lệ đảng viên
chỉ là 3 triệu trong 90 triệu dân số).
- Nhà văn Vương Trí Nhàn đã
từng viết rất nhiều sách về tính xấu của người Việt, và trao đổi với báo
GDVN, vị này cũng nói: Người Việt chẳng có tính tốt nào. Với GS.Nguyễn
Lân Dũng thì sao? Người Việt có thể tự hào về điều gì?
GS.NGND Nguyễn Lân Dũng: Tôi nghĩ
chẳng có ai muốn “vơ đũa cả nắm” như vậy! Chúng ta cần tự hào về những
truyền thống tốt đẹp của nhân dân ta. Nếu không có những truyền thống
tốt đẹp ấy thì làm sao giữ vững được nền độc lập quốc gia, làm sao có
được những tiến bộ trông thấy trong đời sống kinh tế-xã hội, làm sao có
được những bước bứt phá về Tổng thu nhập quốc nội (GDP) mà quốc tế cũng
phải thừa nhận, làm sao có vị trí ngày càng được tôn trọng trên thế
giới….
Hãy tiếp xúc với các cựu chiến
binh, với lớp người cao tuổi, với đa số bà con ở nông thôn, ở vùng cao,
vùng sâu, vùng xa… Ta sẽ gặp biết bao những tấm gương tuy còn nghèo khổ
nhưng vẫn nêu cao sự trong sáng về đạo đức, về lòng nhân ái và sự hy
sinh hết mình dành cho việc học hành của con cái cũng như cho sự đóng
góp theo quy định của Nhà nước (kể cả những quy định tuy tôi đã chất vấn
nhiều lần tại Quốc hội mà đến nay nay tôi và rất nhiều người vẫn chưa
thông được – chẳng hạn như chuyện phải bắt buộc trích đóng góp từ quỹ
lương cho Công đoàn , chứ không phải cho Hội Nông dân, trong khi chưa
chắc nơi nào cần hơn?).
Bản thân người Việt chúng ta có
sẵn một truyền thống đạo đức tốt đẹp. Chỉ cần khắc phục những bất cập
trong quản lý Nhà nước, trước hết hãy thực hiện nghiêm chỉnh Nghị quyết
Hội nghị Trung ương 4 Khóa XI, để loại hết mọi con sâu, dù là một đàn
sâu như lời Chủ tịch Nước, thì xã hội sẽ sớm ổn định , điều tốt đẹp sẽ
nầy nở và các tính xấu chắc chắn sẽ bị đẩy lùi. Tôi vững tin là như vậy.