Thứ năm, tháng tư 25
Bình thơ: Bài thơ KHÔNG NÓI của Nguyễn Đình Thi– TÌNH YÊU VÀ NỖI BUỒN Trần Trung
Bình thơ:
Bài thơ KHÔNG
NÓI của Nguyễn Đình Thi– TÌNH YÊU VÀ NỖI BUỒN
Trần Trung
Văn bản:
Nguyễn Đình Thi
KHÔNG
NÓI(*)
Dừng chân trong mưa bay
Liếp nhà ai ánh lửa
Yên lặng đứng trước nhau
Em em nhìn đi đâu
Em sao em không nói
Mưa rơi ướt mái đầu
Mỗi đứa một khăn gói
Ngày nào lần gặp sau
Ngập ngừng không dám hỏi
Chuyến này chắc lại lâu
Ðoàn thể gọi
Chiều mờ gió hút
Nào đồng chí bắt tay
Em
Bóng nhỏ
Ðường lầy
Liếp nhà ai ánh lửa
Yên lặng đứng trước nhau
Em em nhìn đi đâu
Em sao em không nói
Mưa rơi ướt mái đầu
Mỗi đứa một khăn gói
Ngày nào lần gặp sau
Ngập ngừng không dám hỏi
Chuyến này chắc lại lâu
Ðoàn thể gọi
Chiều mờ gió hút
Nào đồng chí bắt tay
Em
Bóng nhỏ
Ðường lầy
Lời bình:
KHÔNG
NÓI – TÌNH YÊU VÀ NỖI BUỒN
Trần Trung
Trong thơ ca kháng chiến chống Pháp của chúng ta, công
bằng mà nói còn thiếu những bài thơ tình đặc sắc. Vấn đề là ở chỗ, làm sao thổ
lộ cho chân thành nỗi đắm say trong tình yêu mà vẫn hàm chứa được tình cảm cùng
trách nhiệm với cái chung của sự nghiệp vệ quốc gian lao mà cũng rất đỗi hào
hùng của nhân dân, của dân tộc.
Bài thơ Không
nói của nhà thơ Nguyễn Đình Thi, viết năm 1948 tưởng như gợi được thật
nhiều cảnh huống, tâm trạng trong khoảnh khắc gặp gỡ của tình yêu giữa những
tháng năm gian lao và anh dũng – những năm tháng “không thể nào quên” trong
chặng đường cách mạng của dân tộc:
Dừng chân
trong mưa bay
Ướt đầm mái
tóc
Em em nhìn đi đâu?
Môi em đôi mắt
Còn ôm đây
Nhìn em nữa
Phút giây
Chiều mờ gió hút
Em
Bóng nhỏ
Đường lầy
Câu thơ thứ nhất trong
bài thơ của Nguyễn Đình Thi chạm tới một cảnh huống cụ thể - những người đồng
chí (mà cũng có thể chỉ là người thân yêu) gặp nhau bất chợt trong khoảnh khắc
hiếm hoi của những năm kháng chiến – “Dừng
chân trong mưa bay”. Điều nói tới
trong sự không nói chính là điểm “dừng chân”. Câu thơ mở và gợi ra một không
gian hiện thực mà cũng lay gợi một không gian tâm trạng của sự gặp gỡ. “Dừng chân” gặp nhau “trong mưa bay”. Mưa bay nhè nhẹ, những
giọt nhỏ li ti mà thấm tháp, mà ngấm nghía. Hẳn đó là mưa xuân rồi. Mưa và kèm
theo là lạnh. Nhà thơ Xuân Diệu từng có một nhận xét tinh tế và ân tình: “Xuân người ta vì ấm mà cần tình”. Thế
thì, cảnh tượng “dừng chân trong mưa bay”
dễ gợi ra những điều muốn nói của lòng người. Câu thơ của Nguyễn Đình Thi nhẹ
nhàng, lặng lẽ mà cũng đồng thời xôn xao nỗi niềm gặp gỡ.
Không nói – mà nói đầy lời yêu. Từ khoảnh khắc “dừng chân” những câu thơ trong Không nói mở ra sự quan sát và hướng tới
người em – nhân vật trữ tình của bài thơ trong yêu thương vô hạn: “ướt đầm mái tóc. Em em nhìn đi đâu”.
Hai dòng thơ của nhà thơ ngỡ như hướng tới người em trong không gian “mưa bay” với thoáng chút bối rối, e lệ:
“Em em nhìn đi đâu” mà hóa ra nói
được cả ánh mắt trìu mến, yêu thương của chàng trai trong phút giây “đối diện
đàm tâm” thật hiếm hoi và vì thế thật đáng quý, đáng nhớ!
Thế rồi, tình yêu thương bỗng trào lên mà không hề
bồng bột, cũng chẳng hề vồ vập trong những câu thơ thật dịu dàng, thật thắm
thiết:
Môi em đôi
mắt
Còn ôm đây
Nhìn em nữa
Phút giây
Đọc những câu thơ ấy, ta dường như cảm nhận được nỗi
ám ảnh thật nồng say trong tình yêu đôi lứa. Những cái gì thuộc về em, là của
em từ làn môi đến đôi mắt, đều như tỏa ấm cảm giác yêu thương. Sức lôi cuốn, ám
ảnh của tình yêu đến bằng cái đã có, đã thấy (Môi em đôi mắt) đồng thời còn đến thật nồng nàn trong nỗi khát khao
dâng đầy của tâm tư. Vì thế mà những tiếng “Còn
ôm đây” gieo vào lòng ta cái cảm giác vấn vương, nhớ thương thật khó tả…
Tình yêu đến bất chợt, vội vã. Chân thành và cũng buồn
làm sao trong những câu thơ “Nhìn em nữa.
Phút giây”. Yêu thương say đắm quá mà cũng thảng thốt gấp gáp quá – ngỡ như
phải nhìn thật nhanh để bắt vảo tâm trí hình ảnh người em thân yêu. Bởi sự gặp
gỡ bên nhau chỉ được tính bằng “phút
giây” ngắn ngủi.
Những câu thơ cuối bài của Nguyễn Đình Thi vẫn triệt
để và nghiêm ngặt với bút pháp gợi nhiều hơn tả. Bài thơ không hề nói tới sự
chia tay của hai người bạn tình trên những nẻo đường kháng chiến mà chỉ gợi ra
không gian, thời gian trong hình ảnh “chiều
mờ gió hút”. Trong cái nhạt nhòa của chiều buông xuống, con gió chiều như cũng
nói lên tâm trạng và ánh mắt một người thân yêu phải chia tay với một người
thân yêu. Những câu thơ cuối cùng của Nguyễn Đình Thi như cùng hút đôi mắt tâm
tư của ta vào một dáng hình người em gái. Thơ, hay là họa, hay là âm nhạc – có
lẽ có tất cả trong hình ảnh bé nhỏ, heo hút “Em.
Bóng nhỏ. Đường lầy”…
Nhà thơ, nhà lý luận phê bình thơ ca của Trung Quốc
đời Thanh là Viên Mai từng có nhận xét thật chí lý: “Thơ chỉ nên đạm chứ không nên nồng. Nhưng, phải là cái đạm sau khi đã
nồng”.
Nhà thơ Nguyễn Đình Thi – gương mặt thơ tiêu biểu của
thơ ca kháng chiên, từng để lại ấn tượng đáng quý trong bạn đọc yêu thơ về sự
cách tân, tìm tòi và sáng tạo cho thơ ca hiện đại. Nguyễn Đình Thi từng chủ
trương thơ hiện đại Việt Nam
không nhất thiết phải vần – thơ cần bứt thoát và bay lên bằng chính giai điệu
của tâm hồn và trí tuệ nhà thơ.
Ở bài thơ Không
nói tiếp tục khẳng định một hướng đi dường như không bao giờ cũ – đó là sự
kiệm lời trong thơ. Bài thơ nhỏ xinh, khiêm nhường về câu chữ của Nguyễn Đình
Thi cho ta ấn tượng về sự cô lại, dồn nén trong câu chữ của tác giả thế mà cảm
xúc và tâm tư cứ lan tỏa, lặn mãi vào tâm trí người đọc.
Bài thơ nói được một cảnh ngộ tình yêu lứa đôi trong
kháng chiến. bài thơ cũng nói
được cái chung của một thời tạm gác niềm riêng vì những điều lớn lao của nhân
dân, của dân tộc đang chờ đợi và đòi hỏi – tất cả cho lợi ích sống còn của cộng
đồng.
Bài thơ nhỏ mà gợi thương, gợi buồn và gợi cả những
điều hi sinh cao quý. Nỗi buồn chân thành mà cũng thật sang trọng gợi ra từ tên
bài thơ, nằm ngay trong chính bài thơ – nỗi buồn “không nói”.
Trần Trung
(*)
Ở trên là bài thơ Không nói in trong tập thơ Người chiến sĩ (1956), có người gọi là bản có vần, còn đây là bản xuất bản năm 1948 (bản không vần):
Dừng chân trong mưa bay(TQH)
Ướt đầm mái tóc
Em em nhìn đi đâu
Môi em đôi mắt
Còn ôm đây
Nhìn em nữa
Phút giây
Chiều mờ gió hút
Em
Bóng nhỏ
Ðường lầy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét